Kí ức về thời điểm ấy là một biểu tượng của hạnh phúc, nhưng để lại đó và hy vọng vào một sự tái ngộ, có lẽ là mong ước xa vời…
Như những đám mây hồng nắng vàng của quá khứ, tôi từng hỏi người ấy, giữa không gian lặng thinh, “Liệu ta có muốn thử lại không?” Câu trả lời tràn ngập trong khóe mắt u buồn, nơi những tia ánh sáng dường như mất đi. Họ kể về tình yêu mù quáng, vượt qua nỗi sợ hãi, nhưng rồi lại chìm đắm trong đau thương. Và từ đó, họ chẳng muốn đắm chìm trong biển đen ấy một lần nữa.
Chúng ta phải tiếp tục bước đi, giữa những cánh hoa rơi vàng lá nhẹ nhàng. Hạnh phúc sẽ tìm đến mỗi người theo cách riêng biệt, như những tia nắng mặt trời chạy qua làn da ấm áp.
Chúng ta sẽ gặp nhau, nhưng không phải trong vòng tay yêu thương, cũng không phải trong sự chia sẻ của tình bạn. Đôi khi chỉ là những bức tranh mờ ảo, những kí ức hồn nhiên lướt qua, rồi chìm vào quên lãng. Bởi cuộc sống quá dài để dành cho một người đã làm tổn thương trái tim chúng ta nhiều như vậy.
No Comment! Be the first one.